sì shí tián yuán zá xìng qí yī
mèng hào rán jiāng lín shù xià,
mù cháo fēi chū cǎo táng qián.
yě sú wéi xīn jiǔ, shēn xián bù chū mén.
shān zhōng yǒu sān jìng, suì yuè yǒu sān nián.
lǎo lái wú suǒ hǎo, dú zuò duì qīng quán.
这首诗通过描绘诗人隐居山林、与世无争的生活场景,表达了对田园生活的向往和热爱。诗中的“孟浩然”并非指唐代诗人孟浩然,而是借用其名以表仰慕之情。整首诗意境清幽,读来令人心旷神怡。